Ngôn ngữ
thời thượng
hiện nay của các tôn giáo là đang tích
cực ráo riết
vận động “Đưa Đời vào Đạo” và “Đưa
Đạo vào Đời”.
Vậy là
đối với họ:
- “ĐỜI là ĐỜI” và “ĐẠO là ĐẠO” … hai cái này
không thuộc về một thể
đồng nhất.
Vì biệt lập cho
nên họ cố gắng đưa
cái này xích lại gần cái kia hoặc giả là nhập
hẳn vào nhau. Và chính họ cũng đã khẳng định: - Dầu
cho có nhập vào nhau nhưng không thể đồng hóa
hay đồng nhất
được. Do đó
họ mong việc làm “đưa cái này vào cái kia” là
để: - “Tốt Đời. Đẹp Đạo” hay “Tốt
Đạo. Đẹp Đời”
Kitô giáo than rằng: - Ngày nay Đạo đã bị thế
tục hóa quá nhiều rồi! Phật
giáo thì không đồng ý nhập thế
mà “ly thế gian” để
xuất thế…cho nên họ gọi Đạo Phật là Đạo Xuất
Thế là lý do đó!
[chuyện đạo
Phật nhập thế hay
xuất thế thì trong nội bộ của
họ vẫn còn trong
vòng tranh cãi và còn tranh luận về đạo Phật là
duy vật hay duy tâm
cũng như đạo Phật là
triết học hay là
tôn giáo (?)]
Giữa “ĐỜI” và “ĐẠO”, theo tôn giáo, là hai
phạm trù và theo ngôn ngữ của
Einstein là “hai hệ thông qui chiếu”
khác nhau. Không thể lấy hòn đá
100kg ở trái đất
lên mặt trăng cân thử
nó nặng bao nhiêu để so sánh được! Cũng không thể
lấy cái luân thường
đạo lý của con người mà tu giải
thoát được! Và càng không thể thuận
theo cái lương tâm con người mà
nghịch lại với giáo luật
của Giáo Hội được! ĐỜI vẫn là
ĐỜI và ĐẠO vẫn
là ĐẠO! Cái còn lại là cái cố
gắng cho cái này tiếp cận cái kia để
mong sao cho được tốt đời đẹp đạo cũng là tốt đạo đẹp đời
là hoan hỷ lắm rồi.
VÌ thế,
trong ngôn ngữ bây giờ
mới phân ra rành rọt: “Đời thường” và
một đời gì
khác nữa đó mà
họ chưa có ngôn từ! Từ “đời thường” họ ám chỉ đây
là “cuộc (đời) sống bình thuòng của một con người” khác với
cuộc sống tu hành của một tăng lữ
hay công vụ của một công
chức.
Họ
không bao giờ cho rằng cuộc
đời tu hành của một
nhà tu gọi là đời thuòng cả mà họ
bảo đó là đời tu hành. Từ cách định nghĩa đó cho chúng ta hiểu:
đời thường là
cuộc sống trần gian, và đời tu hành là cuộc
sống tu đạo.
Đó là hai phạm trù của cuộc sống khác nhau, là hai hệ qui chiếu
khác nhau. Muốn đem hai cuôc sống này lại gần với nhau
cho đẹp đôi thì chỉ bằng cách dút cái này vào cái kia chứ không thể
hòa nhi được … cứ
ép nó thì chỉ có bất đồng mà thôi! Đó
là cách “hội nhập”! Hòa nhưng không đồng! Đồng
sao được: một
đàng thì lo việc Chúa, việc Chùa; lo việc Tu không thiết
đến của cải vật
chất, danh lợi;
còn một đàng thì lo cơm áo gạo tiền, tiến
thân danh lợi … đấu
tranh với đời (“đời là bãi chiến
trường”). Bãi chiến
trường của nhà tu là cuộc chiến
nội tâm chứ
không phải là cuộc chiến đời thường.
Nếu đời thường
có tu đi chăng nữa thì cũng là “tu không đạo”. Còn với
Đạo: tu là “tu đạo”.
Vì bị phân ra “Đạo” với “Đời” cho
nên mới có “tu đạo” với “tu không đạo”.
“ĐỜI” là gì ?
- Đời là cuộc
sống trần gian của con người:
cuộc tiếp
nhân xử thế
giữa người
với người.
Trong cuôc xử sự ấy nhân loại gọi là “ĐẠO THƯỜNG” tức
“ĐẠO NGƯỜI” (Đạo Nhân); do đó
Đạo Người không tách ra khỏi Người được vì
nó hình thành từ cuôc sống của
con người, từ
cuộc đối đãi
giữa người
với người.
Vì thế đức
Khổng Tử bảo: “Đạo không rởi ta một hào ly nào; nếu Đạo rời ta một hào ly thì đó không phải là Đạo.”
“ĐẠO”
ở đâu ?
-
Đạo ở
trong Tâm mỗi người:
người Châu Phi, người
Châu Mỹ, người Châu Âu, người
Châu Á, người Châu Đại Dương.
-
Đạo ở
trong người không biết
chữ, Đạo ở
trong nhà thông thái; Đạo ở
trong vị tướng quân, Đạo ở
trong anh lính quèm; Đạo ở
trong chị nông dân, Đạo ở
trong vị cai trị; Đạo ở
trong vị giáo sư, Đạo ở
trong em học sinh tiễu học.
-
Đạo có từ
thuở chưa có Môi-sen, chưa có Socrate;
Đạo có từ thuở chưa có Thích Ca, chưa có Khổng tử;
Đạo có từ thuở chưa có Giêsu, chưa có Platon;
Đạo có từ thuở chưa có Mahomet, chưa có Aristote…
Đạo có từ thuở chưa có Thích Ca, chưa có Khổng tử;
Đạo có từ thuở chưa có Giêsu, chưa có Platon;
Đạo có từ thuở chưa có Mahomet, chưa có Aristote…
-
Đạo có từ
thuở con người
vừa hóa văn (esthétiser/estheticize);
nói như Ngô Thừa Ân thì từ
khi có “hang đá…chậu
đá, bát đá,
giường đá… bếp lửa và
có cầu sắt bắc ngang …”
-
Và khoa học thì xác nhận:
“Có lẽ nhánh Australopitheus afagens sinh ra giống Homo
xuất hiện ở Đông Phi cách đây ba triệu năm…Đây là loài ăn hoa quả, rễ cây và
củ, và có lẽ biết sử dụng dụng cụ thô sơ bằng đá”. Sự sáng chế dụng cụ đầu tiên
bằng đá đánh dấu giai đoạn cơ bản của quá trình tiến hóa vì nó đã đưa văn hóa
vào trật tự tự nhiên…Từ khi lương tâm xuất hiện cách đây ba triệu năm, chúng ta đã đạt được nhiều hiểu biết về bản
chất con người của chúng ta, về môi trường của chúng ta”. Yves
Coppens trên báo NGƯỜI ĐƯA TIN UNESCO số 2-1994 từ tr.6 đến tr.9-bản Việt ngữ-]
“Lương tâm” là thành quả của cuộc tiến
hóa, tô điểm cho đời sống sinh vật của “giống
người” thành vẻ đẹp mà chúng ta gọi là “nhân
văn” (văn hóa của loài người tức vẻ đẹp của con người).
“Lương tâm” hay từ ngữ khác
là “lương tri” được Kinh Cựu Ước của Kitô giáo định nghĩa là: “ biết điều thiện điều ác” (trong ngụ
ngôn “cây biết điều thiện điều ác” gọi là “trái cấm”) và Vương
Dương Minh định nghĩa: “tri thiện tri ác
tức thị lương tri” (trong triết học “trí lương tri” của ông).
-
Đạo này có ghi trong sách Sáng Thế Ký (Cựu Ước Đoạn 3:5,6,,7)
-
Đạo này Vương Dương Minh, triết gia Trung Hoa theo phái Tâm học giải
minh: “Tri thiện, tri ác; tức thị lương tri” (biết thiện,
biết ác; đó
là lương tri – “Trí lương tri -)
“ĐẠO”
là gì ?
“Đạo
là Đường” và
là đuốc soi đường dẫn ta
đi. Đi trên đường đời. Đời là con đường
ta đi…con đường ta sống; nghĩa là sống theo đường lối
lương tri dẫn dắt.
“Hỏi đường tại nơi đâu?
Đường dưới chân ta!
Hỏi đường tại nơi đâu?
Đường dưới chân ta!”
Nhạc phim dạo đầu Tây Du Ký “Cảm vấn lộ tại hà phương”
-
“Lương
tri” dẫn ta theo con đường
“lương” (=tốt) từ
sự nhận
biết (“Tri”). Biết
thiện, biết
ác để tránh ác theo thiện. Ấy là
lương tri (tức thị lương tri).
Đây là phạm trù đức
lý trong hệ thống qui chiếu
luân thường đạo lý, gọi tắc là
Đạo Người.
“Đạo Người” là “Đạo của Con Người” được
tổ tiên loài người
chúng ta hóa văn (esthétiser/estheticize) qua từng bao thế hệ trên
con đường văn hóa (culture) mới hình thành nên cho chúng ta cái
“Đạo Lương Tri” ngày hôm nay.
Đạo này bị
các hệ thống tôn giáo chê là “hình nhi
hạ”: thiếu cái “hình nhi thượng” tức
cái
siêu hình…siêu linh!
Đạo này như
danh gọi là “Thường Đạo” tức Đạo
Thường
bị các tôn giáo cho là “tầm thường”. Tầm
thường vì nó không giúp “giải thoát” cũng như không được “cứu rỗi”.
-
Không được
giải thoát vì nó không hoán giải được cái
Nghiệp.
-
Không được
cứu rỗi vì
nó không ơn ích trong ơn Cứu Độ.
· Không
ơn ích trong ơn cứu độ vì nếu
khi lưong tri có vấn đề thắc
mắc khó giải quyết
thì phải theo đường lối giải quyết của Giáo Hội
(Kitô giáo) chứ không phải theo tiếng nói của lương
tri (Tông
Huấn Công Đồng
Vatican II: Lược Đồ XIII – Hiến Chế Mục
Vụ về Hội Thánh trong Thế Giới Ngày
Nay – Trao Đổi xb.1966 -)
· Không
được giải thoát vì còn vướng vào bánh xe luân hồi miên viễn.
Muốn giải thoát thì phải nhận ra
và biết (giác ngộ)
con đường giải thoát là “phi thiện phi ác”, tức
thuyết “Bất
Nhị”, nghĩa là “Không Hai” tức “Nhất Nguyên” chứ
không được “Nhị Nguyên = phân biệt thiện
ác”. “Tri thiện tri ác” tức là cái mà Bà Eva vói tay lên hái
trái cây “biết điều thiện điều ác”.
· Dẫu cho có chỉ làm điều thiện
không thôi thì cũng còn mắc vào
lưới maya vô minh … không giải thoát được. Muốn
giải thoát thì chỉ đừng phân
biệt thiện
ác mà phải ý thức “không thiện
không ác”
(không dơ không sạch, không tốt
không xấu) để
hành động thì mới
đi hết con đường
(Đạo) giải thoát.
& Mỗi tôn giáo đều
có con đường riêng (Đạo) và từ
chối con đường
“Thường Đạo” … dẫn
đến
hủy bỏ. Hủy bỏ mà vẫn còn
cắm vào đó
… dựa hơi … nhưng mạt sát. Mạt sát nhưng
vẫn nhờ
vả!
Tuy nhiên cũng có luật trừ:
- trừ Hỏa giáo
(Zoroastrisme – gốc từ Ba
Tư), trừ Đạo Kiêm Ái của Mặc Tử (sinh sau Khổng tử
50/60 năm), trừ Đạo của Pythagore (Pythagorisme – Hy
Lạp) là những tôn giáo cực lực xiểng dương “nhị nguyên thuyết” trong mặc
trận lấy chiến tuyến
thiện chống phe ác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét