”Quyền báng bổ: - Debout!”
(Ông Malka nói với kênh phát thanh France Info: "Chúng tôi sẽ không khuất phục. Tinh thần 'Je suis Charlie' có nghĩa là ”quyền được báng bổ.” http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2015/01/150113_charlie_hebdo_latest)
¤¤¤¤¤¤¤
Rạng sáng ngày 13.01.2015 lúc 01g30, trên VTC14 có cuộc phỏng vấn (chiếu lại) về vụ thảm sát tại tòa báo châm biếm Charlie Hebdo với nhà báo X (xin lỗi vì không biết tên người dẫn chương trình – phỏng vấn - ) trên mục: ”Thế Giới 7 ngày” (tình cờ vào cho nên chỉ coi nữa chừng vào phút cuối):
Người phỏng vấn đặc câu hỏi: ” Làm thế nào giữ được vừa hài lòng tôn giáo và tự do báo chí?”
Nhà báo trả lời: ”Về phía quyền tự do ngôn luận thì phải giữ cân bằng...nếu đi lệch thì không được...phải tôn trọng bản sắc riêng, giá trị phổ quát...Họ (Charlie Hebddo) đã đụng chạm đến đấng mà người khác tôn kính là không được.”
Nghĩa là: có những con cáo vàng giả nai đánh tráo ”hiện tượng” vào ”bản chất”; lấy lý do là vì mình chưa tốt nghiệp trường làng nên có quyền nhập nhằng đánh lận con đen mặc cho sự thực xảy ra thế nào.
Họ chỉ vin vào chỉ mỗi từ ”HỒI GIÁO” rồi tấn công ngược lại...cho rằng xâm phạm bản sắc riêng...giá trị phổ quát...chống tôn giáo...
Chẳng lẽ vàng thúi vàng thơm gì cũng là vàng hết sao?
Họ biết quá rõ IS + Taliban + Al Qeada + Boko Haram + Anh Em Hồi Giáo v.v.... là những tổ chức của người Hồi giáo, mang tên Hồi giáo, nhân danh Hồi giáo nhưng đi giết chính những người Hồi giáo đồng đạo của họ.
Họ biết dòng Shia Hồi giáo thảm sát dòng Sunni Hồi giáo.
Họ hô hào ”THÁNH CHIẾN”: Irac chiếm Kowait. Iran đánh Irac + Algeria + Lybia + Syria + Afganistan + Pakistan + Ở Trung Đông cũng như ở Châu Phi: Hồi giáo giết Hồi giáo.
Tây phương + Mỹ có thể có quyền lợi của họ ở đó cho nên họ ”ra tay nghĩa hiệp” giúp Hồi này chống Hồi kia. Gỉa như Hồi này không đánh Hồi kia nhỉ!
Riêng chúng ta ở ngoài, liệu có phân biệt nổi Hồi nào ra Hồi nào không?
Những tổ chức vũ trang cực đoan kể trên (và nhiều nữa), bạn có cho chính đó là Hồi giáo chính đáng?
Tất cả mọi hành vi của họ, họ đều cho là làm đúng theo Thánh Ý Allah và Tiên tri Mahomet của họ. Bạn tin không?
Những tổ chức cực đoan ấy:
Người phỏng vấn đặc câu hỏi: ” Làm thế nào giữ được vừa hài lòng tôn giáo và tự do báo chí?”
Nhà báo trả lời: ”Về phía quyền tự do ngôn luận thì phải giữ cân bằng...nếu đi lệch thì không được...phải tôn trọng bản sắc riêng, giá trị phổ quát...Họ (Charlie Hebddo) đã đụng chạm đến đấng mà người khác tôn kính là không được.”
Nghĩa là: có những con cáo vàng giả nai đánh tráo ”hiện tượng” vào ”bản chất”; lấy lý do là vì mình chưa tốt nghiệp trường làng nên có quyền nhập nhằng đánh lận con đen mặc cho sự thực xảy ra thế nào.
Họ chỉ vin vào chỉ mỗi từ ”HỒI GIÁO” rồi tấn công ngược lại...cho rằng xâm phạm bản sắc riêng...giá trị phổ quát...chống tôn giáo...
Chẳng lẽ vàng thúi vàng thơm gì cũng là vàng hết sao?
Họ biết quá rõ IS + Taliban + Al Qeada + Boko Haram + Anh Em Hồi Giáo v.v.... là những tổ chức của người Hồi giáo, mang tên Hồi giáo, nhân danh Hồi giáo nhưng đi giết chính những người Hồi giáo đồng đạo của họ.
Họ biết dòng Shia Hồi giáo thảm sát dòng Sunni Hồi giáo.
Họ hô hào ”THÁNH CHIẾN”: Irac chiếm Kowait. Iran đánh Irac + Algeria + Lybia + Syria + Afganistan + Pakistan + Ở Trung Đông cũng như ở Châu Phi: Hồi giáo giết Hồi giáo.
Tây phương + Mỹ có thể có quyền lợi của họ ở đó cho nên họ ”ra tay nghĩa hiệp” giúp Hồi này chống Hồi kia. Gỉa như Hồi này không đánh Hồi kia nhỉ!
Riêng chúng ta ở ngoài, liệu có phân biệt nổi Hồi nào ra Hồi nào không?
Những tổ chức vũ trang cực đoan kể trên (và nhiều nữa), bạn có cho chính đó là Hồi giáo chính đáng?
Tất cả mọi hành vi của họ, họ đều cho là làm đúng theo Thánh Ý Allah và Tiên tri Mahomet của họ. Bạn tin không?
Những tổ chức cực đoan ấy:
- Bắt cóc phụ nữ hảm hiếp và bán làm nô lệ (và người Hồi giáo mua về làm nô lệ): Thánh cho phép! ”Đó là bản sắc riêng... là giá trị phổ quát của Hồi Giáo? = THÁNH CHIẾN!
- Bắt thanh niên giết hàng loạt: Thánh cho phép! ”Đó là bản sắc riêng... là giá trị phổ quát của Hồi Giáo?” = THÁNH CHIẾN!
- Cướp của, giết người: Thánh cho phép! ”Đó là bản sắc riêng... là giá trị phổ quát của Hồi Giáo?” = THÁNH CHIẾN”!
- Cấm phụ nữ học hành: Thánh cho phép! ”Đó là bản sắc riêng... là giá trị phổ quát của Hồi Giáo?” = THÁNH CHIẾN!
- Dòng Hồi giáo này giết dòng Hồi giáo khác: Thánh cho phép! ”Đó là bản sắc riêng... là giá trị phổ quát của Hồi Giáo?” = THÁNH CHIẾN!
- Họ dành dân cướp đất trong nước họ và cướp đến nước khác nữa. Thánh cho phép! ”Đó là bản sắc riêng... là giá trị phổ quát của Hồi Giáo?” = THÁNH CHIẾN!l
Đó là chủ trương, là hành vi của các tổ chức Nhà Nước Hồi Giáo (IS) + Taliban + Al Qeada + Boko Haram + Anh Em Hồi Giáo v.v…trên toàn cầu, có nói lên “cái bản sắc riêng...cái giá trị phổ quát của Hồi Giáo không?”
Bạn tin Thánh có cho phép họ làm vậy không?
Và đó là tất cả những gì nhân loại đang chống lại.
Chống những bọn cực đoan giết người dã man đó.
Bạn có tìm thấy ở đâu thiên hạ “chống Hồi Giáo Chân Chính” không?
Và các biếm họa chỉ trình bày lại để họ nhìn cho rõ hình ảnh đấng Allah và Tiên tri do chính họ tạo ra thành hình hài…thành bản sắc… thành chính hiệu rồi đấy thôi.
"Mahomet bị vẽ" không phải là "Mahome thật" mà "vẽ theo cái hình ảnh của bọn khủng bố xây dựng nên".
Trong một bài hát vừa sáng tác sau biến cố Charlie “Je suis Charlie” do JB. Bullet và anh đàn và anh hát: có một lời ca: "Tu salis ta religion" (ngươi làm nhơ tôn giáo của ngươi đấy)
¤ "Các nhà lãnh đạo Hồi giáo Nga nói những kẻ thực hiện các vụ tấn công ở Paris là sát nhân và các phần tử khủng bố, chứ không phải các tín đồ đạo Hồi.
Ông Rushan Abbyasov thuộc Hội đồng các Giáo sĩ Nga nói tiếp:
“Đạo Hồi thực thụ là khi một người Hồi giáo cứu người - chứ không phải khi anh ta giết người. Bởi vì, tôi muốn nhấn mạnh điều đó, phải, họ đã sỉ nhục Đấng Tiên tri, nhưng kinh Koran dạy cách đáp lại những sự việc như thế một cách tốt hơn.”
http://www.voatiengviet.com/.../phan-ung-tai.../2599449.html
Bạn tin là chống những tổ chức cực đoan dã man đó, là chống Hồi giáo, là xăm phạm đến bản sắc riêng và phá hủy giá trị phổ quát của Hồi Giáo chăng?
Bạn hãy nhìn cho rõ, xét cho kỹ, nhận cho ra giữa cái “bản sắc” và “cái man rợ” để thấy rằng chính người Hồi Giáo chân chính đang quyết liệt “chống cái man mọi của bọn Hồi Giáo cực đoan” để “bảo vệ cái bản sắc Hồi Giáo chân chính” đó.
Tôn giáo tay nhúng máu: không phải là tôn giáo!
Bà Nasrin (Belgal) vì bênh vực cho phụ nữ Hồi Giáo mà bị truy bức, em bé Malala Yousafzai (Pakistan) bị mưu sát chỉ vì bênh vực cho các em gái được cắp sách đến trường. Họ có làm biến chất bản sắc và tính phổ quát của Hồi Giáo không? (Tôi biết bạn có câu trả lời rồi)
Việt Nam đâu phải không có Hồi giáo: thế nhưng Hồi giáo VN có tổ chức cực đoan nào đi giết người không? Có giết đồng đạo của chủng tộc khác không? Có chiếm đất, cướp của, giết người…hảm hiếp và cấm phụ nữ đi học không?
"Chánh chủ biên Gerard Biard (Charlie Hebdo) nói từ nhiều năm, tạp chí không những giễu cợt đạo Hồi mà tất cả các hình thức chủ nghĩa cực đoan tôn giáo. Ông Biard nói tờ báo tôn trọng các đức tin tôn giáo cá nhân, chứ không phải tôn giáo đã bị chính trị hoá. Ông nói,“Đó là điều mà chúng tôi phản đối, đó là điều chúng tôi nhạo báng."
http://www.voatiengviet.com/.../nguoi-hoi.../2598698.html
Nếu phân biệt được Hồi giáo nào ra Hồi giáo nấy thì hay biết mấy!
Nhân danh tôn giáo với ý đồ chính trị là chiêu dễ thành công nhứt vì mua được lòng đa số - nước nào có nhiều tín đồ tôn giáo nào thì dùng tôn giáo đó cho mưu đồ chính trị -
Ta thử xem qua một đất nước nhuộm vàng cả “Từ Bi” của Đức Phật mà dân tộc này…tôn giáo này… một Myanmar – Miến Điện -
cũng chật ních cái chủ nghĩa “dân tộc cực đoan” hiếu sát với chủng tộc và tôn giáo khác mình.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2015/01/150122_burma_monk
(LHQ lên án sư Miến Điện Wirathu)
Người đứng đầu cơ quan Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc (LHQ) vừa kêu gọi Miến Điện lên án một nhà sư theo chủ nghĩa dân tộc của nước này vì đã gọi một đặc sứ của LHQ (Bà Yanghee Lee) là "con chó cái" và "con điếm".
Vị sư này là lãnh đạo của phong trào 969, phong trào nói rằng Miến Điện nên là một nước Phật giáo và kêu gọi có những giới hạn cũng như tẩy chay người Hồi giáo.
Kể từ giới quân nhân không còn cầm quyền tại Miến Điện vào năm 2011, chủ nghĩa dân tộc Phật giáo, phần lớn do các sư sãi lãnh đạo trong đó có ông Wirathu, đã ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thứ Sáu tuần trước, ông Wirathu nói trước một cuộc tụ tập công khai và chỉ trích sự can thiệp của LHQ và nhắm vào cá nhân là bà Lee, theo truyền thông địa phương.
"Chúng tôi đã giải thích về luật bảo vệ sắc tộc, nhưng con chó cái đó lại chỉ trích các điều luật mà không tìm hiểu cho đúng," nhà sư này phát biểu từ một sân khấu trước đám đông.
"Đừng có tưởng mình là một người đáng kính chỉ vì địa vị của mình. Đối với chúng tôi bà chỉ là một con điếm."
Phóng viên BBC tại Yangon, Jonah Fisher, cho biết các sư sãi là lực lượng chính trị hành lang đầy quyền lực tại Miến Điện.
Trong bối cảnh sẽ diễn ra tổng tuyển cử vào năm nay, câu hỏi là liệu nhà lãnh đạo nào (Quốc tế thất vọng về Aung San Suu Kyi trong hồ sơ thuyền nhân Rohingya
http://vi.rfi.fr/chau-a/20150529-quoc-te-that-vong-ve-aung-san-suu-kyi-trong-ho-so-thuyen-nhan-rohingya/)
sẽ dám lên tiếng để rồi có nguy cơ đẩy ông Wirathu và các nhà sư khác chống lại họ, phóng viên BBC nói thêm.
Và mời các bạn xem tư liệu quí về một thời Phật giáo Việt Nam được vận dụng có hiệu quả và đó là sự thật do người lãnh đạo trong cuộc có uy tín giải mật và được công bố rộng rãi trên các Web Phật giáo có uy tín.
- Phe Ấn Quang của TT.Thích Trí Quang tố TT.Thích Tâm Châu là của Mỹ. Màn hạ: sự thật được phơi bày: hiện giờ Thích Tâm Châu đang ở Mỹ và được Mỹ bảo bọc che chở.
- Phe Việt Nam Quốc Tự TT.Thích Tâm Châu tố TT.Thích Trí Quang là CS: xong việc: hiện giờ Thích Trí Quang đang ở VN và được Chính quyền VN ưu đãi.
Và họ xử với nhau bằng máu và dao găm.
(mời xem Bạch Thư này trên 2 trang Web của Phật giáo sau)
Bạch Thư Về Vấn Đề Chia Rẽ Giữa Ấn Quang Với Việt Nam Quốc Tự
- Thích Tâm Châu -
¤ ”Tôi về tới Việt Nam Quốc Tự, bước chân vào cửa văn phòng Viện Trưởng Viện Hóa Đạo của tôi thì có một biểu ngữ nền vàng chữ đỏ ghi : "MUỐN QUẦN CHÚNG TUÂN THEO KỶ LUẬT THÌ PHẢI THEO QUẦN CHÚNG". Tôi vào tới bàn giấy của tôi thì có một đĩa máu, một con dao và một huyết thư : YÊU CẦU CÁC THƯỢNG TỌA TRONG VIỆN HÓA ĐẠO, KHÔNG ĐƯỢC THEO THƯỢNG TỌA TÂM CHÂU". Tôi định lên chánh điện Việt Nam Quốc Tự lễ Phật, tại đây có mấy các vị Tăng thanh niên không cho tôi vào chánh điện Việt Nam Quốc Tự và hăm dọa, ai muốn vào chùa hãy bước qua xác chết của họ.”
”Tôi vô cùng chán nản, không biết cách nào vãn hồi trật tự được. Tôi trở về chùa Từ Quang. Về chùa Từ Quang cũng có một đĩa máu, một con dao và huyết thư "CẤM TÔI KHÔNG ĐƯỢC HOẠT ĐỘNG NỮA". Và, người trong chùa cho biết là họ hăm dọa sẽ đốt xe, ám sát. Và, chính các vị Tăng thanh niên đang tụ tập tại Niệm Phật Đường Quảng Đức (Bàn Cờ) định sang chùa Từ Quang giết tôi. May có Sư Cô Vân biết được, cấp báo cho tôi biết. Tôi trốn thoát.”
a.http://www.truclamyentu.info/tlls_lichsuvietnamcandai/bachthucuahttamchau.htm
b.http://thuvienhoasen.org/a11516/bach-thu-ve-van-de-chia-re-giua-an-quang-voi-viet-nam-quoc-tu-thich-tam-chau
Trong thời gian Phật giáo Ấn Quang của TT.Thích Trí Quang phát động phong trào ”đưa bàn thờ xuống đường” năm 1965 lúc Gs.Trần Văn Hương làm Thủ Tướng đã phải thốt lên:“Lũ lưu manh cạo trọc đầu, bận y phục tăng ni, làm những trò khỉ “ (Trích 1965 Việc Từng Ngày của tác giả Đoàn Thêm)
- Ô. Trần Văn Hương bảo”lũ lưu manh cạo trọc đầu” là ám chỉ một số thanh niên trốn quân dịch vào chùa ”cạo trọc đầu” và ”bận y phục tăng ni” rồi ra đường biểu tình lố lăng mà ông ta gọi là”trò khỉ”. Thủ Tướng Trần Văn Hương chống bọn đó chứ nào có chống tôn giáo của ông ta đâu!
(Thủ Tướng Trần Văn Hương là nhà giáo, là nhà chính trị - có chân trong nhóm Caravelle chống ông Ngô Đình Diệm – là một Phật tử thuần thành và trung kiên. Sau tuyên bố này ông bị các nhà sư kết tội ông ”chống Phật giáo còn độc ác hơn cả ông Diệm.”)
Vậy liệu tôn giáo có cần thiết không?
¤¤¤¤¤
‘Không tuyên chiến với đạo Hồi’
Ông Valls nói rằng cuộc tuần hành đoàn kết khổng lồ của hàng triệu người trên khắp nước Pháp hôm Chủ nhật ngày 11/1 là ‘sự đáp trả tuyệt vời’ trước bạo lực và nói thêm: “Chúng ta tuyên chiến với thánh chiến và khủng bố... nhưng nước Pháp không tuyên chiến với đạo Hồi và người Hồi giáo.”
Số báo đầu tiên sau thảm sát này dành rất nhiều sự châm biếm cho các phần tử Hồi giáo cực đoan. Một bức tranh vẽ cảnh các nhà báo bị sát hại của Charlie Hebdo đang vui vẻ với các trinh nữ ở trên Thiên Đàng và có cả hai tay súng Thánh chiến cũng có mặt...ngơ ngác hỏi: ’70 trinh nữ đâu?’
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2015/01/150114_charliehebdo_new_issue_published
Trong số báo mới nhất này, họa sĩ Cabu, trong tranh, nhà tiên tri Mahomet hai tay bịt mắt và than thở : « Thật là khổ khi bị những kẻ ngu ngốc yêu mến ». Ông giải thích với AFP : « Bức tranh không châm biếm nhà tiên tri. Nó đả kích những tín đồ sẵn sàng giết người ».
Khi giết người vì tư tưởng của mình bị chế giễu thì nên xét lại giá trị của tư tưởng đó. Chúng ta nên hoài nghi những tư tưởng cao đẹp mà biện minh cho hành động sát nhân.
Cho nên, nhiều học giả chủ trương, tôn giáo cũng như mọi tư tưởng khác đều cần nên trở thành là đối tượng để phê phán. Về phương diện siêu hình thì không rõ tôn giáo nào đúng hơn tôn giáo nào; nhưng đứng về mặt xã hội: mọi tôn giáo điều có nhiều khuyết tật như cuồng tín, cực đoan gây hại cho người khác.
Trong khi phê phán cái mê tín, cái cuồng tín, cái bạo ngược của những phần tử cực đoan trong tôn giáo, người ta không thể tránh khỏi việc phải xúc phạm.
Đối với nhà văn Anh gốc Ấn Salman Rushdie thì sự xúc phạm ấy là yếu tính của tự do ngôn luận. Ông đặt câu hỏi: ”Tự do phát biểu là gì?” ... rồi ông tự trả lời: ”Không có quyền tự do xúc phạm, tự do phát biểu không còn hiện hữu nữa” (What is freedom of expression? Without the freedom of offend, it ceases to exist.)
– theo:http://baomai.blogspot.com/2015/01/nghi-them-ve-tu-do-ngon-luan.html
Tự do phát biểu mà xâm phạm vào điều luật pháp cấm thì tự do ấy phải dừng bước trước lằn ranh. Luật pháp không cấm chế giễu loại mê tín hay cuồng tín hoặc cực đoan xâm hại đến người khác thì quyền tự do ngôn luận được phép phê phán hay xúc phạm.
Phương tiện ác không thể biện minh cho lý tưởnng thiện.
Vừa rồi đụng đến vấn đề ”Khổng Tử” làm cho chúng ta được nghe lại những phân biệt: Khổng Tử đời Tống, Khổng Từ đời Đường, Khổng Tử đời Minh...Thanh...v.v... chứ không có một ông Khổng Tử duy nhất. Muốn thấy được ông Khổng Tử thật thì phải từ bỏ ”các ông khổng kia” thì ta mới gặp được ông Khổng chính tông.
Cũng thế, muốn gặp ông Jésus thật thì ta nên nhờ hướng dẫn viên du lịch Khalil Gibran chỉ giùm chứ có nhiều ông Jésus lắm.
Khalil Gibran – thi hào tk.21 - người Liban:
“Cứ mỗi một trăm năm,
Trên những ngọn đồi Liban.
Giêsu Nadarét gặp Giêusu của người Kitô.
Sau những cuộc đàm đạo lâu dài
Trong một của các khu vườn,
Mỗi người lại đường ai nấy đi.
Và mỗi lần như thế,
Giêsu Nadarét nói với Giêsu của người Kitô:
“ Ông bạn ơi, tôi sợ là không bao giờ,
Không bao giờ chúng ta có thể đồng ý với nhau được.”
[dẫn lại từ “cônggiáo và dântộc” nguyệt san số 7- tháng 7-1995 – tr.49]
==========
¤ Và chúng ta thử lắng nghe ”Từ đáy lòng của người Hồi giáo chân thực” để hiểu vế một Hồi giáo chân chính:
”Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân thực”
Tawfik Hamid
Tác giả bài viết dưới tiêu đề "Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân thực" là bác sĩ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y sĩ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục.
¤¤¤¤¤¤¤
Tôi được sinh ra là người Hồi Giáo và đã sống suốt cuộc đời như một tín đồ Hồi Giáo.
Sau những cuộc tấn công khủng bố man rợ khắp nơi trên thế giới của hành tinh này qua bàn tay của những anh em hồi giáo của tôi, và sau quá nhiều hành vi bạo lực của những tín đồ hồi giáo ở nhiều nơi trên thế giới, tôi - một người hồi giáo và là một con người, cảm thấy có trách nhiệm nói lên và kể ra sự thật để bảo vệ cho thế giới, kể cả người hồi giáo, tránh khỏi một tai họa có thể thấy trước và một trận chiến giữa các nên văn minh.
Tôi phải thừa nhận rằng giáo huấn hiện hành của hồi giáo kích động bạo lực và sự thù ghét đối với những người không phải là tín đồ hồi giáo.
Chúng ta, những người hồi giáo là những kẻ cần phải thay đổi.
Cho đến nay, chúng ta vẫn chấp nhận chế độ đa thê, sự bạo hành thể xác của bọn đàn ông đánh đập người phụ nữ và sự tử hình đối với những người bỏ đạo hồi để qua các tôn giáo khác.
Chúng ta chưa từng bao giờ có được một lập trường rõ ràng và vững chắc chống lại quan niệm về nạn nô lệ hoặc chiến tranh, chống lại phương thức truyền bá đạo chúng ta bằng cách chế ngự những kẻ khác vào đạo hồi và buộc họ phải trả một loại thuế nhục nhã gọi là Jizia. Chúng ta đòi người khác phải tôn trọng tôn giáo của chúng ta, trong khi chúng ta lúc nào cũng chưởi lớn (bằng tiếng Ả Rập) những kẻ ngoại đạo trong những buổi cầu nguyện vào ngày thứ sáu trong các thánh thất hồi giáo.
Chúng ta phát ra thông điệp nào cho con cháu của chúng ta khi chúng ta gọi những người Do Thái là “đồ hậu sinh của loài heo khỉ” ? (dù rằng người Ả Rập và người Do Thái đều là hậu duệ của ông Abraham) ! Phải chăng đó là một thông điệp của tình thương và hòa bình, hay là một thông điệp của sự thù hận ?
Tôi đã từng đi vào nhà thờ và các hội đường ở đó họ đang cầu nguyện cho những người hồi giáo. Trong khi đó thì mọi lúc chúng ta đều nguyền rủa họ, và dạy cho những thế hệ con cháu chúng ta phải gọi họ là “bọn bất trung” và thù ghét họ.
Chúng ta lập tức nhảy cửng lên theo “phản xạ của đầu gối” một cách tự động để bào chữa cho Tiên Tri Mohammed khi có ai đó tố giác ông ta là kẻ thích ấu dâm trong khi chúng ta lại hãnh diện về câu chuyện trong sách đạo hồi của chúng ta kể rằng ông ấy đã cưới một bé gái bảy tuổi (tên là Aisha) làm vợ khi ông ta đã ngoài 50 tuổi.
Tôi cảm thấy buồn khi nói rằng nhiều người, nếu không phải là hầu hết chúng ta, đều hân hoan trong vui sướng sau vụ 9/11 và sau nhiều vụ tấn công khủng bố khác. Trước mặt truyền thông thì người Hồi giáo tố giác những vụ tấn công đó, nhưng chúng ta lại khoan dung cho những kẻ khủng bố hồi giáo đó và có thiện cảm với lý tưởng của họ. Đến nay thì những vị đỉnh cao “lừng danh” trong giáo quyền đã không hề ban bố một Fatwa hay là một thông báo tôn giáo nào để tuyên bố rằng Bin Laden là một tên lạc đạo, trong khi đó thì nhà văn Rushdie lại bị tuyên bố là tên lạc đạo cần phải giết chết chiếu theo luật Sharia của hồi giáo chỉ vì ông ta viết ra một cuốn sách chỉ trích đạo hồi.
Những người hồi giáo đã biểu tình để đòi quyền được đạo đức hơn là những gì họ đã có tại Pháp, biểu tình đó là để chống lại lịnh cấm choàng khăn trùm đầu Hejab, nhưng chúng ta đã không biểu tình với một niềm đam mê như thế đối với một số quá lớn những vụ ám sát khủng bố. Chính sự im lặng tuyệt đối của chúng ta đối với những kẻ khủng bố đã khiến chúng có thêm năng lực để tiếp tục thực hiện những hành vi xấu xa của chúng.
Chúng ta, những người hồi giáo phải chấm dứt mang cái nguyên nhân gây ra các khó khăn của chúng ta gán lên đầu người khác hoặc lên sự xung đột giữa Do Thái và Palestine. Đây là một vấn đề lương thiện khi xác nhận rằng nước Do Thái là ánh sáng duy nhất của sự dân chủ, của văn minh, của nhân quyền trong khối các quốc gia Trung Đông.
Chúng ta đã xua đuổi những người Do Thái ra khỏi hầu hết các xứ ả rập mà không chút bồi thường hoặc thương xót để biến họ thành những “người Do Thái vô quê hương” trong khi đó thì nước Do Thái đã chấp nhận cho hơn một triệu người ả rập được sống trong lòng của họ, xem họ như những công dân Do Thái để họ được hưởng đầy đủ quyền lợi của con người.
Ở nước Do Thái, những phụ nữ ả rập không thể bị đánh đập một cách hợp pháp bởi bọn đàn ông, và mọi người đều có thể thay đổi niềm tin của họ mà không sợ bị kết án tử hình bởi luật “lạc đạo” của hồi giáo, trong khi đó trong thế giới của hồi giáo, không một ai được hưởng một cái gì trong những quyền lợi đó.
Tôi đồng ý là những người dân Palestine đang đau khổ, nhưng họ đau khổ là vì những kẽ lãnh đạo của họ hư hỏng chứ không phải vì Do Thái.
Thật hiếm thấy những người Ả Rập đang sống tại Do Thái bỏ ra đi để về sống trong những nước ả rập. Ngược lại chúng tôi thấy hàng ngàn người dân Palestine vui sướng đi lao động tại nước Do Thái là “kẻ thù của họ”. Nếu nước Do Thái đối xử tàn tệ với người Ả Rập như có kẻ đã rêu rao, thì hẳn chúng ta sẽ thấy được một hiện tượng trái ngược lại.
Chúng ta, những người Hồi Giáo, cần phải gánh vác những nan đề của chúng ta và đối mặt với chúng. Chỉ có lúc đó chúng ta mới có thể giải quyết được vấn nạn để bắt đầu một kỷ nguyên mới sống trong hòa hợp với tình nhân loại của con người.
Những vị lãnh đạo tôn giáo phải chứng minh một lập trường rõ ràng và vững chắc chống lại việc đa thê, ấu dâm, nô lệ, kết án tử hình đối với những kẻ bỏ đạo Hồi qua các tôn giáo khác, họ phải kết án những sự bạo hành thể xác của bọn đàn ông lên phụ nữ, và khuynh hướng tuyên chiến với những kẻ ngoại đạo để bành trướng Hồi Giáo.
Khi đó, và chỉ có khi đó thì chúng ta mới có quyền đòi hỏi những kẻ khác tôn trọng tôn giáo của chúng ta. Thời điểm đã đến để chúng ta chấm dứt sự giả đạo đức của chúng ta và công khai nói : “Chúng tôi, những người Hồi Giáo phải thay đổi.”
=========
Không phải ngày nào chúng ta cũng có thể đọc một bài viết như thế với lời khuyên tỏa ra một tầm mức quan trọng lớn. Thế giới cần nhiếu người như ông ta, người đầy đủ can đảm để đối mặt với thực tế.
Và nhìn hình ảnh bà Merkel, Thủ tướng Đức có mặt trong đoàn lãnh tụ các quốc gia hôm 11/01/2015 tại Paris biểu dương những nhà báo nằm xuống dưới họng súng bạo ngược của những kẻ Hồi giáo cực đoan để bảo vệ tự do, sáng lên một điều: bà cũng có mặt trong cuộc biểu tình ở Đức ”chống phong trào bài Hồi giáo – anti-Pegida” với khẩu hiệu: "Chúng ta là Charlie, chúng ta không phải là PEGIDA" (Pegida là phong trào ở Đức chống Hồi giáo và nhập cư tràn lan)
VOV.VN - Các nhà lãnh đạo thế giới, trong đó có nguyên thủ các nước đạo Hồi và đạo Do Thái cùng biểu đồng tình phản đối vụ xả súng vào tờ báo Charlie Hebdo tại Paris đã nắm chặt tay nhau dẫn đầu đoàn tuần hành tại Paris ngày 11/1.
Ông Valls nói rằng cuộc tuần hành đoàn kết khổng lồ của hàng triệu người trên khắp nước Pháp hôm Chủ nhật ngày 11/1 là ‘sự đáp trả tuyệt vời’ trước bạo lực và nói thêm: “Chúng ta tuyên chiến với thánh chiến và khủng bố... nhưng nước Pháp không tuyên chiến với đạo Hồi và người Hồi giáo.”
Số báo đầu tiên sau thảm sát này dành rất nhiều sự châm biếm cho các phần tử Hồi giáo cực đoan. Một bức tranh vẽ cảnh các nhà báo bị sát hại của Charlie Hebdo đang vui vẻ với các trinh nữ ở trên Thiên Đàng và có cả hai tay súng Thánh chiến cũng có mặt...ngơ ngác hỏi: ’70 trinh nữ đâu?’
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2015/01/150114_charliehebdo_new_issue_published
Trong số báo mới nhất này, họa sĩ Cabu, trong tranh, nhà tiên tri Mahomet hai tay bịt mắt và than thở : « Thật là khổ khi bị những kẻ ngu ngốc yêu mến ». Ông giải thích với AFP : « Bức tranh không châm biếm nhà tiên tri. Nó đả kích những tín đồ sẵn sàng giết người ».
Khi giết người vì tư tưởng của mình bị chế giễu thì nên xét lại giá trị của tư tưởng đó. Chúng ta nên hoài nghi những tư tưởng cao đẹp mà biện minh cho hành động sát nhân.
Cho nên, nhiều học giả chủ trương, tôn giáo cũng như mọi tư tưởng khác đều cần nên trở thành là đối tượng để phê phán. Về phương diện siêu hình thì không rõ tôn giáo nào đúng hơn tôn giáo nào; nhưng đứng về mặt xã hội: mọi tôn giáo điều có nhiều khuyết tật như cuồng tín, cực đoan gây hại cho người khác.
Trong khi phê phán cái mê tín, cái cuồng tín, cái bạo ngược của những phần tử cực đoan trong tôn giáo, người ta không thể tránh khỏi việc phải xúc phạm.
Đối với nhà văn Anh gốc Ấn Salman Rushdie thì sự xúc phạm ấy là yếu tính của tự do ngôn luận. Ông đặt câu hỏi: ”Tự do phát biểu là gì?” ... rồi ông tự trả lời: ”Không có quyền tự do xúc phạm, tự do phát biểu không còn hiện hữu nữa” (What is freedom of expression? Without the freedom of offend, it ceases to exist.)
– theo:http://baomai.blogspot.com/2015/01/nghi-them-ve-tu-do-ngon-luan.html
Tự do phát biểu mà xâm phạm vào điều luật pháp cấm thì tự do ấy phải dừng bước trước lằn ranh. Luật pháp không cấm chế giễu loại mê tín hay cuồng tín hoặc cực đoan xâm hại đến người khác thì quyền tự do ngôn luận được phép phê phán hay xúc phạm.
Phương tiện ác không thể biện minh cho lý tưởnng thiện.
Vừa rồi đụng đến vấn đề ”Khổng Tử” làm cho chúng ta được nghe lại những phân biệt: Khổng Tử đời Tống, Khổng Từ đời Đường, Khổng Tử đời Minh...Thanh...v.v... chứ không có một ông Khổng Tử duy nhất. Muốn thấy được ông Khổng Tử thật thì phải từ bỏ ”các ông khổng kia” thì ta mới gặp được ông Khổng chính tông.
Cũng thế, muốn gặp ông Jésus thật thì ta nên nhờ hướng dẫn viên du lịch Khalil Gibran chỉ giùm chứ có nhiều ông Jésus lắm.
Khalil Gibran – thi hào tk.21 - người Liban:
“Cứ mỗi một trăm năm,
Trên những ngọn đồi Liban.
Giêsu Nadarét gặp Giêusu của người Kitô.
Sau những cuộc đàm đạo lâu dài
Trong một của các khu vườn,
Mỗi người lại đường ai nấy đi.
Và mỗi lần như thế,
Giêsu Nadarét nói với Giêsu của người Kitô:
“ Ông bạn ơi, tôi sợ là không bao giờ,
Không bao giờ chúng ta có thể đồng ý với nhau được.”
[dẫn lại từ “cônggiáo và dântộc” nguyệt san số 7- tháng 7-1995 – tr.49]
==========
¤ Và chúng ta thử lắng nghe ”Từ đáy lòng của người Hồi giáo chân thực” để hiểu vế một Hồi giáo chân chính:
”Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân thực”
Tawfik Hamid
Tác giả bài viết dưới tiêu đề "Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân thực" là bác sĩ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y sĩ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục.
¤¤¤¤¤¤¤
Tôi được sinh ra là người Hồi Giáo và đã sống suốt cuộc đời như một tín đồ Hồi Giáo.
Sau những cuộc tấn công khủng bố man rợ khắp nơi trên thế giới của hành tinh này qua bàn tay của những anh em hồi giáo của tôi, và sau quá nhiều hành vi bạo lực của những tín đồ hồi giáo ở nhiều nơi trên thế giới, tôi - một người hồi giáo và là một con người, cảm thấy có trách nhiệm nói lên và kể ra sự thật để bảo vệ cho thế giới, kể cả người hồi giáo, tránh khỏi một tai họa có thể thấy trước và một trận chiến giữa các nên văn minh.
Tôi phải thừa nhận rằng giáo huấn hiện hành của hồi giáo kích động bạo lực và sự thù ghét đối với những người không phải là tín đồ hồi giáo.
Chúng ta, những người hồi giáo là những kẻ cần phải thay đổi.
Cho đến nay, chúng ta vẫn chấp nhận chế độ đa thê, sự bạo hành thể xác của bọn đàn ông đánh đập người phụ nữ và sự tử hình đối với những người bỏ đạo hồi để qua các tôn giáo khác.
Chúng ta chưa từng bao giờ có được một lập trường rõ ràng và vững chắc chống lại quan niệm về nạn nô lệ hoặc chiến tranh, chống lại phương thức truyền bá đạo chúng ta bằng cách chế ngự những kẻ khác vào đạo hồi và buộc họ phải trả một loại thuế nhục nhã gọi là Jizia. Chúng ta đòi người khác phải tôn trọng tôn giáo của chúng ta, trong khi chúng ta lúc nào cũng chưởi lớn (bằng tiếng Ả Rập) những kẻ ngoại đạo trong những buổi cầu nguyện vào ngày thứ sáu trong các thánh thất hồi giáo.
Chúng ta phát ra thông điệp nào cho con cháu của chúng ta khi chúng ta gọi những người Do Thái là “đồ hậu sinh của loài heo khỉ” ? (dù rằng người Ả Rập và người Do Thái đều là hậu duệ của ông Abraham) ! Phải chăng đó là một thông điệp của tình thương và hòa bình, hay là một thông điệp của sự thù hận ?
Tôi đã từng đi vào nhà thờ và các hội đường ở đó họ đang cầu nguyện cho những người hồi giáo. Trong khi đó thì mọi lúc chúng ta đều nguyền rủa họ, và dạy cho những thế hệ con cháu chúng ta phải gọi họ là “bọn bất trung” và thù ghét họ.
Chúng ta lập tức nhảy cửng lên theo “phản xạ của đầu gối” một cách tự động để bào chữa cho Tiên Tri Mohammed khi có ai đó tố giác ông ta là kẻ thích ấu dâm trong khi chúng ta lại hãnh diện về câu chuyện trong sách đạo hồi của chúng ta kể rằng ông ấy đã cưới một bé gái bảy tuổi (tên là Aisha) làm vợ khi ông ta đã ngoài 50 tuổi.
Tôi cảm thấy buồn khi nói rằng nhiều người, nếu không phải là hầu hết chúng ta, đều hân hoan trong vui sướng sau vụ 9/11 và sau nhiều vụ tấn công khủng bố khác. Trước mặt truyền thông thì người Hồi giáo tố giác những vụ tấn công đó, nhưng chúng ta lại khoan dung cho những kẻ khủng bố hồi giáo đó và có thiện cảm với lý tưởng của họ. Đến nay thì những vị đỉnh cao “lừng danh” trong giáo quyền đã không hề ban bố một Fatwa hay là một thông báo tôn giáo nào để tuyên bố rằng Bin Laden là một tên lạc đạo, trong khi đó thì nhà văn Rushdie lại bị tuyên bố là tên lạc đạo cần phải giết chết chiếu theo luật Sharia của hồi giáo chỉ vì ông ta viết ra một cuốn sách chỉ trích đạo hồi.
Những người hồi giáo đã biểu tình để đòi quyền được đạo đức hơn là những gì họ đã có tại Pháp, biểu tình đó là để chống lại lịnh cấm choàng khăn trùm đầu Hejab, nhưng chúng ta đã không biểu tình với một niềm đam mê như thế đối với một số quá lớn những vụ ám sát khủng bố. Chính sự im lặng tuyệt đối của chúng ta đối với những kẻ khủng bố đã khiến chúng có thêm năng lực để tiếp tục thực hiện những hành vi xấu xa của chúng.
Chúng ta, những người hồi giáo phải chấm dứt mang cái nguyên nhân gây ra các khó khăn của chúng ta gán lên đầu người khác hoặc lên sự xung đột giữa Do Thái và Palestine. Đây là một vấn đề lương thiện khi xác nhận rằng nước Do Thái là ánh sáng duy nhất của sự dân chủ, của văn minh, của nhân quyền trong khối các quốc gia Trung Đông.
Chúng ta đã xua đuổi những người Do Thái ra khỏi hầu hết các xứ ả rập mà không chút bồi thường hoặc thương xót để biến họ thành những “người Do Thái vô quê hương” trong khi đó thì nước Do Thái đã chấp nhận cho hơn một triệu người ả rập được sống trong lòng của họ, xem họ như những công dân Do Thái để họ được hưởng đầy đủ quyền lợi của con người.
Ở nước Do Thái, những phụ nữ ả rập không thể bị đánh đập một cách hợp pháp bởi bọn đàn ông, và mọi người đều có thể thay đổi niềm tin của họ mà không sợ bị kết án tử hình bởi luật “lạc đạo” của hồi giáo, trong khi đó trong thế giới của hồi giáo, không một ai được hưởng một cái gì trong những quyền lợi đó.
Tôi đồng ý là những người dân Palestine đang đau khổ, nhưng họ đau khổ là vì những kẽ lãnh đạo của họ hư hỏng chứ không phải vì Do Thái.
Thật hiếm thấy những người Ả Rập đang sống tại Do Thái bỏ ra đi để về sống trong những nước ả rập. Ngược lại chúng tôi thấy hàng ngàn người dân Palestine vui sướng đi lao động tại nước Do Thái là “kẻ thù của họ”. Nếu nước Do Thái đối xử tàn tệ với người Ả Rập như có kẻ đã rêu rao, thì hẳn chúng ta sẽ thấy được một hiện tượng trái ngược lại.
Chúng ta, những người Hồi Giáo, cần phải gánh vác những nan đề của chúng ta và đối mặt với chúng. Chỉ có lúc đó chúng ta mới có thể giải quyết được vấn nạn để bắt đầu một kỷ nguyên mới sống trong hòa hợp với tình nhân loại của con người.
Những vị lãnh đạo tôn giáo phải chứng minh một lập trường rõ ràng và vững chắc chống lại việc đa thê, ấu dâm, nô lệ, kết án tử hình đối với những kẻ bỏ đạo Hồi qua các tôn giáo khác, họ phải kết án những sự bạo hành thể xác của bọn đàn ông lên phụ nữ, và khuynh hướng tuyên chiến với những kẻ ngoại đạo để bành trướng Hồi Giáo.
Khi đó, và chỉ có khi đó thì chúng ta mới có quyền đòi hỏi những kẻ khác tôn trọng tôn giáo của chúng ta. Thời điểm đã đến để chúng ta chấm dứt sự giả đạo đức của chúng ta và công khai nói : “Chúng tôi, những người Hồi Giáo phải thay đổi.”
=========
Không phải ngày nào chúng ta cũng có thể đọc một bài viết như thế với lời khuyên tỏa ra một tầm mức quan trọng lớn. Thế giới cần nhiếu người như ông ta, người đầy đủ can đảm để đối mặt với thực tế.
Và nhìn hình ảnh bà Merkel, Thủ tướng Đức có mặt trong đoàn lãnh tụ các quốc gia hôm 11/01/2015 tại Paris biểu dương những nhà báo nằm xuống dưới họng súng bạo ngược của những kẻ Hồi giáo cực đoan để bảo vệ tự do, sáng lên một điều: bà cũng có mặt trong cuộc biểu tình ở Đức ”chống phong trào bài Hồi giáo – anti-Pegida” với khẩu hiệu: "Chúng ta là Charlie, chúng ta không phải là PEGIDA" (Pegida là phong trào ở Đức chống Hồi giáo và nhập cư tràn lan)
VOV.VN - Các nhà lãnh đạo thế giới, trong đó có nguyên thủ các nước đạo Hồi và đạo Do Thái cùng biểu đồng tình phản đối vụ xả súng vào tờ báo Charlie Hebdo tại Paris đã nắm chặt tay nhau dẫn đầu đoàn tuần hành tại Paris ngày 11/1.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét