Ainsi Parlait Jésus
Ta đã đến. Đến để xem cách chúng ngươi ăn bánh của ta và xử sự với ta thể nào. Có chút lịch sự nào không hay vẫn cứ cái thói thô lỗ như ngày nào.
Hôm đó ta có mặt. Chúng ngươi đang xử anh em ta mà chúng ngươi cho là tà giáo…là kẻ thù của chúng ngươi… và chúng ngươi đã nhận ra ta và đến gặp ta. Chúng ngươi điểm mặt ta, chúng ngươi dạy ta…không phải ta buồn như đêm nào ở vườn Giêc-sê-ma-ni đâu. Ta quay đi là để cho chúng ngươi biết thái độ dứt khoát của ta với chúng ngươi là thế nào. Ta đã quay lưng lại với chúng ngươi.
“Không phải Ngài muốn trở lại trong ánh vinh quang rực rỡ từ Đông sang Tây với những cuộc triển lãm tội ác tầy trời như vậy. Không, Ngài muốn xuống thăm con của Ngài giữa nơi lửa thiêu những kẻ theo tà giáo.”
”vị vị Đại Pháp Quan nói: ”ngày mai tôi sẽ lên án ông, và ông sẽ chết thiêu như kẻ tà giáo tồi tệ nhất. Ngày mai tôi chỉ giơ tay lên là đám quần chúng đã hôn tay hôn chân ông sẽ chạy ồ lại đốt giàn hỏa thiêu ông. Ông biết thế không? Có lẽ ông biết. Ông nói đoạn, đứng trầm ngâm; mắt vẫn không rời Chúa Trời bị giam.”
Vị Pháp quan mở cửa nhà giam và bảo Chúa: “ Chúa đi đi, đừng bao giờ trở lại đây nữa!”
Chúa lững thửng đi vào thành phố tối tăm…” (*)
[ DOSTOIEVSKI – “anh em nhà KARAMAZOV” – VŨ ĐÌNH LƯU dịch – NGUỒN SÁNG xb. Trích đoạn trong cuốn 2/5: các trang 282-283-284 và 302 ]
Lần đó ta mới biết rằng ta với chúng ngươi không quen biết : vì ta không còn nhận ra ta nữa! Ta đã đi lạc đường qua Vatican mà ta cứ ngỡ là Nazareth năm xưa.
Kalilh Gibran đã bao lần hỏi ta : Ngài có biết Ngài là ai không? Nếu bí mật Ngài gặp lại Ngài, liệu Ngài có còn nhận ra chính Ngài không?
“ Cứ mỗi một trăm năm,
Trên những ngọn đồi Liban.
Giêsu Nadarét gặp Giêusu của người Kitô.
Sau những cuộc đàm đạo lâu dài
Trong một của các khu vườn,
Mỗi người lại đường ai nấy đi.
Và mỗi lần như thế,
Giêsu Nadarét nói với Giêsu của người Kitô:
“ Ông bạn ơi, tôi sợ là không bao giờ,
Không bao giờ chúng ta có thể đồng ý với nhau được. ”
-Khalil Gibran -
[dẫn lại từ “cônggiáo và dântộc” nguyệt san số 7- tháng 7-1995 – tr.49]
Nay ta thử đến, ta thử gặp mình, xem mình với ta tuy hai mà có một không: không, hai vẫn cứ là hai: từ Nazareth đến Vatican xa vời vợi và càng ngày khoảng cách càng xa mịt mờ. Và hôm đó ta đến là chỉ để khẳng định: ta quay gót!
Ta biết ngôn ngữ nào ta nói ra chúng ngươi biết. Và chúng ngươi đã biết. Chúng ngươi đã bảo ta đừng quay lại nữa.
Chúng ngươi đuổi ta như chúng ngươi đã từng truy nã ta.
Chúng ngươi lên án ta như chúng ngươi đã từng đóng đinh ta trên cây thập giá.
Chúng ngươi chế nhạo ta như chúng ngươi đã từng treo bảng “inri” để báng bổ ta.
Chúng ngươi sỉ nhục ta như chúng ngươi đã từng đội mão gai cho ta.
Chúng ngươi lột áo ta ra rồi đem chia của như quân cướp.
Chúng ngươi mang ta ra chiến trường làm bia đở đạn cho chúng ngươi.
Chúng ngươi đem ta đi chinh chiến cho hương liệu của chúng ngươi.
Chúng ngươi đem ta đi cướp đất cho chúng ngươi.
Chúng ngươi bán ta để xây đền thánh cho chúng ngươi.
Chúng ngươi xẻ thịt ta ra như chúng ngươi tùng xẻo bò để chia phần hưởng thụ.
”Ta là người chăn chiên hiền lành, vì chiên, ta phó thác sự sống mình; còn các ngươi chỉ là kẻ chăn thuê: nếu thấy muông sói đến thì các ngươi bỏ chiên mà chạy trốn. Các ngươi lo việc xắn lông chiên hơn là chăm sóc chúng vì chiên không thuộc về các ngươi!” [Gioan.10:11]
“Ngươi ăn bánh ta, rồi trở gót nghịch cùng ta.” [Gioan. 13:18]
Ớ quân pharisieu ngày xưa!
Ớ quân tư tế ngày nay!
Chúng ngươi gỉa hình sa nước mắt cá sấu mà chúng ngươi tưởng lấy được vải thưa mà che mắt thánh? Chúng ngươi trịnh trọng đưa ra lời xin lỗi Galilee!!! Sao chúng ngươi không xin lỗi Gioani Bruno…người ma chúng ngươi đã nướng trên giàn hỏa???
Người mà chúng ngươi thiêu trên giàn hỏa, chúng ngươi không xin lỗi!
Người ngươi không thiêu thì chúng ngươi bày ra cái trò sa nước mắt cá sấu xin lỗi nhố nhăng!
“Các ngươi có nghe lời phán của người xưa rằng: Ngươi chớ giết ai; và rằng: Hể ai giết người thì đáng bị tòa án xử đoán.” [Mat.5:21]
Ta bảo thật chúng ngươi, con cháu Bà Eva đời đời vẫn nhắc nhở lời thách đố của chúng ngươi với ta, và đời đời dòng dõi chúng ngươi cùng dòng dõi Bà nghịch thù nhau vĩnh viển
Ta nhắc cho chúng ngươi nhớ lần sau cùng và không bao giờ lặp lại nữa: Lời ta là lời hằng sống. “Trời đất sẽ qua đi, song lời ta hẳn chẳng qua đâu.” [Mat.24:35]
Chúng ngươi bảo: mặt kệ lời ta! Việc ngươi làm lâu quá thành quen rồi, cứ làm. “Mặc cho Tin Mừng” (Bước vào Hy Vọng của Giáo Hoàng J.Paul II).
“Hỡi kẻ giả hình! Ê-sai đã nói tiên tri về các ngươi phải lắm, mà rằng: Dân này lấy môi miệng thờ kính ta; nhưng lòng chúng nó xa ta lắm. Sự chúng nó thờ lạy ta là vô ích, vì chúng nó dạy theo những điều răn mà chỉ bởi người ta đặt ra.” [Mat.15:9]
Hay! Hay cho chúng ngươi!
Giỏi! Giỏi cho chúng ngươi!
Thắng! Chúng ngươi thắng rồi!
Khốn cho các ngươi [Mat.23] Hỡi loài rắn, dòng dõi rắn lục kia. [Mat.23:33]
Hỡi kẻ mù dẫn đường.[Mat.23:24]
Nhà ta phải là nhà cầu nguyện, nhưng các ngươi đã làm cho nó thành hang trộm cướp. [Mat.21:13]
Hỡi kẻ bị rũa sả, hãy lui ra khỏi ta; đi vào lửa đời đời đã sắm sẵn cho ma quỉ và những quỉ sứ nó (Mat.25:41).
Vì ta đã đói, các ngươi không cho ta ăn; ta đã khát, các ngươi không cho ta uống; ta là khách lạ, các ngươi không tiếp rước; ta trần truồng, các ngươi không mặc cho ta; ta đau và bị tù, các ngươi không thăm viếng. [Mat.25: 42]
Satan đã hòng lật đổ nhưng không thắng nổi Cha ta, còn chúng ngươi? Chúng ngươi bất chấp lời ta, chúng ngươi đưa ra lời của chúng ngươi để ngăn chặn lời ta.
Chúng ngươi đã gọi ta là Ngôi Lời, nhưng Lời ta chúng ngươi lót làm thảm cho vinh quang chúng ngươi. Chúng ngươi đã thắng! Giỏi a!
Chúng ngươi không e dè trích lại lời ta - dẫn lời ta để khẳng định lời chúng ngươi:
Nay chúng ngươi là Cha! Chúng ngươi là Thầy! Chúng ngươi là Chủ chăn!
Satan, Lusifer thua chúng ngươi. Chúng ngươi đã hơn chúng một bậc.
Chúng ngươi không hổ thẹn mà còn vênh vang tự xưng mình là thánh.
Quá lắm! ngươi gọi Cha ta chỉ là Cha; còn chúng ngươi tự xưng mình là “Thánh Cha”. Satan, Lusifer chỉ là hàng đồ đệ của chúng ngươi.
“Quả thật ta nói cùng các ngươi, ngươi trả còn thiếu một đồng tiền, thì không ra khỏi tù được.” (Mat.5:26)
===========
(*) “Trên giàn lửa thiêu rực rỡ
Kẻ tà giáo ghê tởm trút linh hồn”
“Không phải Ngài muốn trở lại trong ánh vinh quang rực rỡ từ Đông sang Tây với những cuộc triển lãm tội ác tầy trời như vậy. Không, Ngài muốn xuống thăm con của Ngài giữa nơi lửa thiêu những kẻ theo tà giáo. Ngài trở lại là người có diện mạo đúng với diện mạo của Ngài ngày xưa. Ngài đi qua các phố tấp nập của tỉnh miền nam ấy [thành phố Sêvi Y Pha Nho]; hôm qua người ta vừa thiêu độ một trăm người theo tà giáo trước mặt vua, cận thần, công thần, giáo chủ và các công nương đẹp nhất triều đình. Ngài từ từ tiến đến, không muốn cho ai để ý đến mình, nhưng kỳ diệu thay, ai cũng nhận ra Ngài. Quần chúng bị lôi cuốn chạy ùa đến và đi theo Ngài. Ngài yên lặng đi giữa đám đông, trên môi, một nụ cười nhân từ vô lượng. Trái tim Ngài tràn đầy tình yêu, mắt Ngài sáng ngời Trí Huệ, hiểu biết và sức mạnh làm tim con người cũng rung động tình yêu. Ngài dang tay đón, ban phép lành; mọi người nắm tay Ngài, sờ áo Ngài để lấy phước. Một ông già lòa từ lúc bé xin với Ngài: “ Xin Ngài chữa mắt cho tôi để tôi được trông thấy Ngài.” Tức thời màng mộng tan hết, ông già trông thấy ánh sáng. Dân chúng mừng rớt nước mắt và quỳ xuống hôn bước chân đi của Ngài. Ngài dừng lại trước thềm giáo đường Sêvi, giữa lúc người ta khiêng đến một cổ quan tài trắng, đứa trẻ bạc phước là con gái một thân hào. Áo quan phủ đầy hoa.
“ Dân chúng reo hò bảo người mẹ đang khóc rưng rức: “ Ngài sẽ cứu con bà sống lại.” Một vị thầy tu đến trước quan tài, cau mày dáng sửng sốt. Người mẹ chạy đến ôm chân Ngài cầu xin: “ Nếu Ngái là Chúa xin Ngài cho con tôi sống lại !” Ngài nhìn cổ quan tài, thương xót lắm, Ngài lại từ từ niệm chú “ Talitha koum”. Đứa con gái sống lại, nó nhỏm dậy ngồi nhìn mọi người chung quanh,
mĩm cười ngạc nhiên, tay cầm bó hoa hồng bạch để trên linh cữu. Giữa lúc ấy giáo chủ Đại Pháp Quan Tôn Giáo tiến lại. Giáo chủ là một ông già gần 80 tuổi, mặt khô đét, mắt sâu hoắm, nhưng còn tia sáng tinh anh. Ông không mặc chiếc áo lộng lẫy mà hôm qua ông đã mặc để dự lễ hỏa thiêu những kẻ thù của Giáo Hội La Mã; ông chỉ mặc chiếc áo thụng cũ bằng vải thô. Người tùy tùng và toán lính của Thánh Đường kính cẩn theo sau, cách khá xa. Giáo chủ dừng lại trông cổ quan tài, đứa con gái hồi sinh, mặt ông sa sầm xuống. Ông cau mày, cặp mắt sáng lên một tia ghê rợn. Ông giơ ngón tay chỉ thẳng vào Ngài và ra lệnh cho quân lính bắt Ngài. Uy quyền của Giáo Chủ rất lớn, dân chúng đã quen phục tòng, run sợ mà nghe lời răm rắp, dân chúng bảo nhau tránh ra xa; quân lính nắm lấy Ngài, điệu Ngài đi giữa chổ vắng lặng như nhà mồ. Mọi người nhất loạt cúi đầu sát đất, vị Đại Pháp Quan Tôn Giáo ban phép lành cho họ, không nói năng gì, rồi ông ung dung ra về. Người ta đưa Ngài về một căn nhà cổ tối tăm trong Thánh Đường, giam vào một phòng nhỏ. Đêm hôm ấy thành Sêvi nóng rực oi bức, không khí thoang thoảng hương hoa nguyệt quế. Bất thần cửa ngục mở ra, vị Đại Pháp Quan xuất hiện, tay cầm bó đuốc. Ông dừng lại trước thềm nhìn khuôn mặt thánh thiện của Ngài rất lâu. Rồi ông lại gần đặt bó đuốc xuống mà rằng: “ Ông đấy à, Ông? ”. Ngài không trả lời, ông lại nói: “Ông đừng nói gì lại hơn, vả chăng, ông biết nói gì bây giờ? Tôi biết rõ lắm. Ông không có quyền nói thêm một lời vào những câu ông đã nói ngày trước. Tại sao ông xuống đây làm phiền chúng tôi? Hẳn ông cũng biết rằng ông làm thế là làm khó dể cho chúng tôi. Ông có biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì không? Tôi không biết có phải ông thật không hay chỉ là cái bề ngoài của ông. Nhưng ngày mai tôi sẽ lên án ông, và ông sẽ chết thiêu như kẻ tà giáo tồi tệ nhất. Ngày mai tôi chỉ giơ tay lên là đám quần chúng đã hôn tay hôn chân ông sẽ chạy ồ lại đốt giàn hỏa thiêu ông. Ông biết thế không? Có lẽ ông biết. Ông nói đoạn đứng trầm ngâm, mắt vẫn không rời Chúa trời bị giam.”
……………………………………………………..
“ Ông già nín lặng một lát đợi Chúa trả lời. Sự yên lặng ấy nặn nề cho ông lắm. Chúa yên lặng nghe ông nói, chỉ nhìn ông với cặp mắt bình tĩnh và sâu sắc, Chúa đã quyết định không trả lời. Ông già muốn Chúa nói vài lời, dù là lời chua chát và ghê gớm. Bất thần Chúa lại gần ông già và hôn đôi môi lợt lạt của ông. Đó là câu trả lời của Chúa. Ông già rùng mình, tiến lại cửa mở ra và bảo Chúa: “ Chúa đi đi, đừng bao giờ trở lại đây nữa!
Chúa lững thửng đi vào thành phố tối tăm…”
[ DOSTOIEVSKI – “anh em nhà KARAMAZOV” – VŨ ĐÌNH LƯU dịch – NGUỒN SÁNG xb. Trích đoạn trong cuốn 2/5: các trang 282-283-284 và 302 ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét