Các bạn mà có
xấu trai như tôi thì các bạn cũng đừng có nãn chí. Không chuyện gì phải bi quan
hết!
Giả như, nếu
bạn có bị xe tung, chưa sao: bạn còn bệnh viện mà! Bạn sẽ được cứu chữa thôi.
Nhưng bạn có rũi ro mất đi một cánh tay? Còn cánh tay kia mà…có gì phải quắn
quýt? Nhưng nếu bạn lại chỉ còn có một chân? Bạn có tứ chi mà, bạn chỉ mất có
phân nữa thôi, phải không? Miễn là bạn vẫn còn sống. Chúc mừng bạn!
Xin lỗi, nếu
đáo cùng bạn nhẹ bước vào cõi “bên kia”(au-de-là) - Xin chúc mừng bạn! - Bạn vừa đựơc giải thoát! Niềm mong
ước bao lâu nay của bạn phải không? Đó là “tử kỳ hữu định”. Lạy Chúa,
cảm ơn Chúa! Khi ấy chắc bạn tạ ơn và nói: “ Xin vâng!” [Fiat]
Cái quần, cái
áo, đôi dép còn có số nữa là! Xe bạn cũng có số, nhà bạn cũng có số, điện thoại
bạn cũng có số và chính bạn cũng có số đó: cái ID card (Căn Cước) của bạn đấy.
Bạn cũng như tôi đều đã được định đoạt từ đời đời rồi. Ngài là Tình Yêu lân mẫn
và Quan Phòng; vậy chớ ngại bạn không được lo toan. Chim trời có lo gì đâu!
Nhân dân cũng đâu có “no”, có Nhà nước “no” rồi.
Số hay Định
mệnh hoặc là Ý Chúa thì cũng same same cái Nghiệp thôi! Chẳng qua là từ ngữ.
Đến thời điểm đó là hết nghiệp thì tất yếu theo đúng qui luật bạn được “ chuyển” thôi. Bạn có chết đâu mà
lo! Bạn lại tiếp tục Tour du lịch mới. “Bon voyage!”:
Lên đường bình an và xin bảo trọng!
“Lý” vậy để bạn
an tâm về cái sinh mệnh. Vui mà sống! Sống vậy mới vui!
Còn như ở mào
đầu, tôi khẳng định “xấu trai như tôi cũng đừng có lo” là “luận” về cái duyên.
Có khi nào bạn
đã nghe câu danh ngôn: “Đẹp trai không bằng chai mặt” chưa? Đó, có xấu
như tôi bạn cũng đừng có lo là vậy. Vậy là…là vầy:
Nghĩ lại mới
thấy mình liều: hồi đó còn trẻ, còn hăng, còn lăng xăng; cái háo thắng mắng cái
nhát gan chứ không như bây giờ cái gan còn ngang tàng hơn háo thắng. Bạn cứ tin
tôi đi: nhân định thắng thiên mà! Bạn cứ quyết đi. Hãy gõ, cửa sẽ mở! Mà
vậy thật, thưa bạn.
“Xin sẽ được”.
Tôi đã gõ. Không xin biết ngứa đâu mà gãi? Và tôi đã gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng
khi ấy vì không lượng sức nên tôi đường đột phát biểu tiếng “Yêu” quá sớm mà bị
nàng “Ứ” một cái cắt!...rồi ngước mắt ngoảnh mặt làm ngơ. Nàng đếm
sao!
Kinh nghiệm
tình trường của nhân loại tôi học được là: đừng có nãn! Thất bại keo này, ta gầy
keo khác.
Tôi làm theo
với châm ngôn: thất bại là mẹ thành công. Ít nhất đến giai đoạn này:
chưa thành công thì phải thành nhảm thôi. Muốn đi tới đích, không được chùn
bước! Đến lúc này phải làm chính trị vậy: chính trị là phải lỳ! Ve gái cũng
cùng sách với tuyên truyền, nghĩa là, nói như Hitler: tuyên truyền như quảng
cáo thôi, đâu cần sự thật! Sách của Machiavelli đấy! Sách dạy: dầu là sự việc
không có thật, nhưng cứ khẳng định; lúc đầu bị phản đối đấy nhưng cứ lỳ đi, nói
nữa đi sẽ dẫn “người ta” đến chổ nghi ngờ là thành công một nữa rồi. Không nao
núng, cứ tiếp tục khẳng định rồi “người ta” sẽ bị lung lạc. Từ chỗ bán tín bán
nghi đó mà bạn càng khẳng định như đinh đóng cột thì mối hoài nghi dần dần tan
như sương mù buổi sáng.
Rồi, sáng sủa
rồi đó bạn. Cố lên! Cố lên! Bồi thêm ít nhát thề nguyền nữa bạn sẽ nhận được
hiệu quả: “người ta” tin là thật ngay.
Trên tình
trường của bạn, bạn đã tung đòn quyết định này rồi chứ: “Hứa”? Thề và Hứa
là sức mạnh tạo niềm tin, và chính đó là mùa thu hoạch của bạn đấy.
Lỳ có cái giá
của nó, đắt lắm đó bạn. Lỳ là cái kỹ thuật mặt dày mày dạn của chính trị mà bạn
đem nâng nó lên thành nghệ thuật chiêm gái thì hết sẩy. Đó là nghệ thuật câu cá
– câu rê - đấy. Cứ “rê” con mồi đi từng đoạn, từng đoạn cho đến khi nó đớp mồi
(vẫn bình tĩnh và nhẫn nại chờ thời vơ chín mùi)…và phải chờ cho nó nuốt mồi
đã. Rồi đó! Giựt mạnh! Hết sẩy!
Tôi đã học được bài học này là nhờ hồi còn nhỏ
đi theo Ba tôi câu rê và khi lớn lên tôi đã nghiệm ra. Áp dụng cái triết lý lỳ
và nghệ thuật câu rê, chờ đến khi đối phương cắn câu thật mấp, tôi lặp lại cái
phát biểu ban đầu ấy: “Yêu”, và tôi đã đấu được cái giá đã trả: nàng “Ư”
khe khẻ. Mặt không còn nghếch cao như xưa nữa, mà hơi hơi cúi xuống, một chút
e-ấp, hơi lúng túng, ấy là biểu hiệu “tình trong như đã, mặt ngoài còn e!”.
Thấy chưa? Bạn thấy chưa?
Nhưng chưa đâu.
Còn bao nhiêu suối…Còn bao nhiêu đèo…Còn bao nhiêu ải…Phải còn lai rai gìa mồm,
dẽo mép nữa bạn ơi! Kinh nhiệm uống rượu cho ta bài học xương máu: nhâm nha
nhâm nhi từ từ rồi nó cũng nhừ...nó cũng thấm hồi nào không hay…Chờ đến khi họ
“xĩn” thì chỉ cần một cú hảy nhẹ là té liền. Ngã gục thôi! Và nàng phải nói
tiếng “Ừ” trọng đại (le Grand Oui) ấy.
Nghe thương
lắm. Nàng bày tỏ khúc nôi:
“ Ngó lên chữ “Ứ”
Ngó xuống chữ “Ư”
Anh thương em thủng thẳng em “Ừ”
Chớ đừng thương vội mà mẫu từ em hay” [Ca
dao]
Rồi, nàng đã
dính câu biết đâu mà gỡ; chàng đã vào lồng biết thuở nào ra?
Hể hám buộc
ràng vào luyến ái ắt lọt vào vòng khổ lụy. Cái vòng cong cong ấy, kẻ mong bước
vào người hòng bước ra. Đó là cái chết êm ái của con thiên nga phiêu bạt thẳng
cánh đo trời ái ân!
Gieo nhân ái,
nhặt trái khổ qua!
Thôi thì thôi
nhé xin chừa ngàn năm. Chừa hết cái vô thường dukkha. Ôi chốn ta-bà lắm tà-ma.
Xin theo Gautama vào miền sukha.(hạnh phúc)
Giọng thương
gia thì “cho vàng chứ không chỉ đàng đi buôn”; thế nhưng Đức Thế Tôn Thích Ca
Mâu-Ni thì không cho vàng nhưng chỉ đàng cho đi giải thoát: Thoát khỏi vòng ái
nhiễm thiên cổ lụy! “Bây giờ nếu bạn
không có gì lưu luyến với người đó, nếu bạn hoàn toàn không dính mắc, thì đấy
là tự do, đấy là giải thoát (nissarana).”[W.Rahula: “Tư Tưởng Phật Học”-
Thích Nữ Trí Hải dịch-tr.29- Tu thư đại học Vạn Hạnh xb.1974-]
Như một ca khúc
Pháp: Sans amour (không tình yêu)
Sans souci (không phiền muộn)
Sans problème (không gì phiền toái)
Và thưa bạn, đã
theo Ngài, với Ngài thì đừng đu ngón tay Ngài mà hãy theo hướng ngón tay Ngài
chỉ, và nhất thiết dù là lời Ngài [như Ngài đã từng dặn] cũng chớ có tin
mà hãy tĩnh sát xét cho kỹ, đúng rồi hãy theo. Vậy điều khôn ngoan là nghe chứ
đừng có tin những gì Ngài nói và hãy nhìn kỹ những gì Ngài làm là chắc ăn nhất;
vì đó là tấm gương, là đuốc soi đường, là ánh sáng, là sự thật. Chân lý là đây:
“Ai có một
trăm tình yêu, sẽ có một trăm đau khổ;
Ai có chín mươi
tình yêu, sẽ có chín mươi đau khổ;
Ai có tám mươi
tình yêu, sẽ có tám mươi đau khổ;
Ai có một tình
yêu, sẽ có một đau khổ,
Và ai không có
tình yêu nào, sẽ không có đau khổ.”(Udâna,VIII,8)
Đức Phật nói như vậy.
Tất cả mọi tình
yêu đều là nguồn đau khổ, đều là xiềng xích; chí đến tình cha con, tình vợ
chồng huống chi nói đến ái quốc, ái quần…tất tất là chướng ngại ngăn đường cản
lối về giải thoát.
Chính Đức Phật
kể lại cho chúng ta nghe như sau trong Kinh Xa Đà Gia tức bộ kinh thuật
lại những tiền kiếp của Ngài. Tích ông hoàng Vessantara (là Ngài) bị vua cha
đuổi ra khỏi cung chỉ vì vị hoàng tử này bố thí quá tay. Trên đường lưu vong
Ngài cho hết không còn gì, chỉ duy sót lại có vợ và con; và Ngài kể tiếp cái
công đức sau cùng: “ Khi thấy người hành khất bước tới để xin hai con của
Ta, Ta mỉm cười dắt hai trẻ mà bố thí cho người ấy. Sau đó ít ngày, thần Indra,
tức Sakka, mượn hình một thầy Bàlamôn hiện đến xin Ta nàng Maddi(vợ). Ta dắt
tay nàng và trao cho thầy làm của bố thí. Khi đó trời đất vui mừng, những tràng
hoa bay khắp trời vì Ta đã bố thí hai con Ta và cả người vợ hiền của Ta, bởi vì
Ta không tiếc xót chi, miễn là ta đạt được Chánh quả và thành Phật.” [Crryâ-Pitaka,I,9-
Oldenberg, Le Bouddha. tr.298-299].
Ớn xương sống
chưa?